Tiếc một mùa rơi
Một năm rồi… nhanh quá nhỉ, Chúa ơi!
Khép lại hết bao nổi trôi, tìm kiếm.
Ngày khởi sự, lòng con luôn tha thiết,
Giữ tròn đầy những trách nhiệm Chúa trao.
Nhưng buồn thay, bao cơn sóng dâng trào,
Cuốn con mãi vào ngọt ngào vội vã.
Con tưởng chừng trần gian là tất cả,
Nên phụ tình Thập Giá đã hẹn xưa.
Một mình con lẻ bước giữa cơn mưa,
Chợt nhìn lại—con còn gì, lạy Chúa?
Bông hoa xưa Ngài nâng niu đã úa,
Vì chính con đẩy Chúa khỏi đời mình.
Giờ cúi xin, dù tan nát, mong manh,
Cho con hóa cánh hoa trong tay Chúa,
Để tình con xanh hoài như cây lúa,
Và suốt đời chẳng lỡ hứa với Giêsu.
SunMoonLight


