Ngọn Lửa Trong Thinh Lặng

“Phúc thay ai trung tín cho đến cùng, vì họ sẽ nhận triều thiên sự sống.” (Kh 2,10)

Có những ngọn lửa âm thầm cháy lên giữa đời, không rực rỡ nhưng bền bỉ, không ồn ào nhưng tỏa sáng một cách dịu dàng và kiên vững. Ánh sáng ấy không đến từ sân khấu lớn hay những lời ca ngợi của người đời, mà từ những tâm hồn nhỏ bé biết yêu và trung tín trong thinh lặng.

Mỗi khi tháng Mười Một về – tháng của ký ức và hiệp thông – tôi lại nhớ đến nhà nguyện nhỏ của các O hưu dưỡng nơi cộng đoàn Nhà Mẹ ngày xưa. Ở đó, giữa khoảng lặng bình an, có những O già run run tay vẫn nâng tràng chuỗi Mân Côi, dâng lời cầu nguyện cho Hội dòng, cho chúng tôi và cho cả thế giới. Trong số ấy, có một ngọn lửa khiến tôi không bao giờ quên – một người ra đi mà chẳng để lại tiếng vang, chỉ để lại một khoảng lặng khiến tôi phải cúi đầu. Đó là O Phương – dáng người thấp, hơi mập, chân bước đi chậm chạp, nhưng ánh mắt luôn sáng hiền, an nhiên như một ngọn nến nhỏ trước Thánh Thể.

Những năm cuối đời, O yếu lắm. Để đứng vững, O phải tựa hai tay lên tay cầm của xe lăn rồi đi sau nó, nhưng giữa những ngón tay run run ấy, tràng chuỗi Mân Côi chưa bao giờ rời. Sáng cũng như chiều, mỗi khi tôi đi ngang qua nhà nguyện nhỏ, tôi lại thấy O ở đó – lặng lẽ, chăm chú, như thể cả thế giới bên ngoài đang dừng lại để nhường chỗ cho một cuộc gặp gỡ thánh thiêng.

Có lần, O ngủ gật, tràng chuỗi rơi xuống nền nhà. Tôi khẽ nhặt lên, O mở mắt, mỉm cười: “Em mệt quá… nhưng để em lần thêm ít nữa, kẻo hôm nay chưa hết chuỗi cầu cho các chị đi xứ...”

Chỉ một câu nói đơn sơ mà khiến tôi lặng người. Từ đó, tôi hiểu rằng: đời tận hiến không đo bằng việc mình làm được bao nhiêu, mà bằng tình yêu mình đặt vào từng điều nhỏ bé. Có những lời cầu không phát ra thành tiếng, nhưng lại vang đến tận trời cao.

Năm tôi còn là thanh tuyển sinh, được ở Nhà Mẹ là một hồng ân. Mỗi ngày, khi bước vào nhà nguyện, tôi đều thấy O Phương ở đó. Hình ảnh O ngồi lặng yên, đôi tay lần chuỗi đều đặn, đã trở thành dấu chỉ bình an trong lòng tôi. Giữa nhịp sống bận rộn của tuổi trẻ, dáng O khom bên xe lăn như nhắc tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu, và nhớ rằng Chúa vẫn hiện diện trong từng phút giây thinh lặng ấy.

Từ hình ảnh nhỏ bé đó, tôi nhận ra: có những chứng nhân không cần nói về Thiên Chúa, vì chính đời họ đã là lời chứng sống động. O Phương là một trong những chứng nhân như thế – người dạy tôi yêu Chúa bằng sự hiện diện kiên vững và lòng trung tín đơn sơ.

Thế gian thường xem tuổi già là dấu chấm hết của hoạt động, nhưng nhìn O Phương, tôi lại thấy tuổi già là mùa chín của ơn gọi. O không giảng dạy, không lên lớp, nhưng vẫn hiện diện như ngọn đèn nhỏ giữ cho ngôi nhà luôn sáng. Dẫu không còn làm việc này việc nọ, O vẫn sống ơn gọi đến cùng – bằng cầu nguyện, yêu thương và hiệp thông. Đôi tay run rẩy của O đã nâng đỡ Hội dòng, ôm ấp cả thế giới bằng những hạt kinh Mân Côi rơi xuống giữa thinh lặng.

Thiết nghĩ, trong thế giới ồn ào hôm nay, điều cần nhất không phải là nói thêm, mà là những tâm hồn biết ở lại, biết cầu nguyện như O.

Tháng Mười Một – tháng của tưởng nhớ và hiệp thông – khiến tôi nhận ra sợi dây vô hình nối liền các thế hệ trong Hội dòng. Các O già âm thầm cầu nguyện trong nhà nguyện nhỏ; chúng tôi, các chị em trẻ, lên đường đến những miền sứ vụ. Hai nhịp sống khác nhau, nhưng cùng chung một trái tim hướng về Chúa. Riêng những O đã ra đi trước, tôi tin rằng hằng ngày các ngài vẫn còn cầu thay nguyện giúp cho chị em chúng tôi trước tòa Chúa.

Trong Đức Giêsu Kitô Chịu-Đóng-Đinh, chúng tôi – người đi trước và kẻ đi sau – vẫn quỳ bên nhau trong tình hiệp thông, yêu mến.

Lạy Ba Ngôi Thiên Chúa Tình Yêu,

Chúng con tạ ơn Chúa vì đã ban cho Hội dòng những chứng nhân thinh lặng như O Phương và bao chị em cao niên khác – những người đã dạy chúng con biết yêu trong âm thầm, hiệp thông trong yếu đuối và trung tín cho đến cùng.

Xin đón nhận O Phương và các O đã ra đi vào vòng tay nhân hậu của Chúa, để các O được hưởng niềm vui Phục Sinh đời đời.

Và xin cho chúng con – thế hệ tiếp nối – biết giữ lấy ngọn lửa ấy, để Thập Giá mãi là con đường của yêu thương và hiệp thông. Amen.

Bài viết cùng chuyên mục

Back to top button