Trở nên nhỏ bé trên đường phục vụ
Tôi vẫn thường nói với mọi người rằng tôi chỉ là một nữ tu nhỏ bé, làm những công việc bé nhỏ. Thế nhưng, chính giữa những điều thật âm thầm ấy, tôi lại nhận ra một tình yêu vô cùng lớn: tình yêu của Thiên Chúa kiên nhẫn dẫn tôi qua từng nẻo đường sứ vụ.
Tôi thuộc Hội dòng Mến Thánh Giá Phan Thiết – Hội dòng được nuôi dưỡng bởi linh đạo “Đức Kitô Chịu-Đóng-Đinh”. Khi nhìn lại hành trình đã qua, tôi nhận ra Chúa đã dẫn tôi đi qua nhiều vai trò rất khác nhau.

Tôi từng là cô giáo mầm non, từng kiên nhẫn dạy kèm cho các em học sinh cấp 1, cấp 2. Tôi từng là một sinh viên trẻ đầy ước mơ, rồi trở thành tài xế len lỏi khắp nẻo đường, là nhân viên xã hội hiện diện giữa những cảnh đời nghèo khó, và cũng có lúc là người nông dân bình dị nơi ruộng đồng đầy nắng gió.
Những vai trò ấy tưởng chừng rời rạc, nhưng tôi hiểu tất cả đều là những “nén bạc” Chúa trao. Và bổn phận của tôi là làm cho những nén bạc ấy sinh hoa trái – không phải bằng thành tích hay tiền của, mà bằng tình yêu, sự hiện diện và tinh thần phục vụ.

Nhiều người nghĩ đời tu là để rời xa cuộc đời. Nhưng thực ra, khi bước vào đời tu, chúng tôi lại được mời gọi đi sâu vào cuộc đời hơn nữa. Lời khấn không đưa chúng tôi vào tháp ngà, nhưng đưa chúng tôi đến những nơi ít ai muốn đặt chân tới.
Chúng tôi đến những khu ổ chuột đầy rác thải, những vùng núi thiếu thốn, những nơi vừa oằn mình trong bão lũ, những gia đình kiệt quệ không còn chỗ bấu víu. Nơi nào có nỗi đau, chúng tôi tìm đến. Nơi nào con người bị lãng quên, chúng tôi cố gắng hiện diện.
Có những lần tôi đứng lặng khi bước vào những mái nhà tạm bợ, khi nghe những câu chuyện đẫm nước mắt, thấy ánh mắt thất thần của người nông dân bị mất trắng tất cả sau cơn lũ. Chính những giây phút đó giúp tôi hiểu sâu hơn lời Đức Kitô: “Điều gì con làm cho một trong những anh em bé mọn nhất là con làm cho chính Ta” (Mt 25, 31 – 46).

Từ những khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng: đời tu không phải là tránh né cuộc đời, mà là bước vào cuộc đời với trái tim của Đức Kitô.
Điều nâng đỡ tôi mỗi ngày không phải là sức riêng của mình – vì tôi cũng yếu đuối và mệt mỏi – nhưng là tình yêu dành cho Đức Kitô Chịu-Đóng-Đinh, Đấng đã yêu tôi trước và dạy tôi rằng yêu thương thật sự không chỉ là cảm xúc, nhưng là dám lên đường, dám hy sinh và dám hiện diện nơi người khác đang cần đến mình.

Hôm nay, khi nhìn lại hành trình ơn gọi đời mình, tôi thấy đời tu chính là hiến dâng từng việc nhỏ bé với một tình yêu lớn. Mỗi chuyến xe chở hàng hóa, mỗi bước băng rừng thăm bà con, mỗi giờ làm nông dưới nắng nóng… đều là lời cầu nguyện và là câu trả lời của tôi trước tình yêu Chúa.
Tôi tin rằng Chúa cũng đang âm thầm mời gọi mỗi người, dù ở bậc sống nào, hãy trở nên một hạt men nhỏ, một giọt dầu nhỏ để thắp lên hy vọng cho người khác.
Tôi vẫn chỉ là một nữ tu nhỏ bé. Nhưng tôi vui vì được sống những điều nhỏ bé ấy với một trái tim được yêu thương và được sai đi. Và từng ngày, tôi chỉ xin được giống Đức Kitô hơn – sống để yêu thương, để phục vụ và để trở thành khí cụ bình an của Người giữa trần gian.
Vân Anh



