Tâm tình gởi Chị

Tôi xin phép gọi tiếng chị,

Chị ơi! Mỗi lần đến dâng lễ, nhìn thấy chị ngồi đó – lặng lẽ, yếu đuối mà vẫn mỉm cười, lòng tôi đau.

Cái đau ấy không chỉ vì chứng bệnh hành hạ thân xác chị, mà vì tôi thấy nơi đó một mầu nhiệm: nỗi đau được biến thành lời kinh, sự yếu đuối trở nên sức mạnh của tình yêu.

Hôm nay chị đã đi… đi vào vòng tay Đấng mà suốt đời chị yêu mến và hiến dâng. Tôi vẫn đau – đau vì xa cách, vì không thể về để tiễn chị lần cuối. Nhưng giữa nỗi đau ấy, tôi lại thấy bình an, vì biết rằng chị không còn đau nữa.

Chị đang hát, đang mỉm cười trong Nước Trời, nơi không còn nước mắt, nơi Đức Kitô là Ánh Sáng đời đời.

Chị ra đi, nhưng hình ảnh “đau” ngồi trên xe lăn giữa nhà nguyện – với đôi mắt sáng, đôi tay lần chuỗi, và trái tim bình an – vẫn ở lại trong tôi như một bài giảng sống động về lòng tín thác.

Cảm ơn chị vì đã dạy tôi cách chịu đau mà vẫn yêu, cách yếu đuối mà vẫn tin, cách im lặng mà vẫn nói được nhiều điều.

Xin hẹn gặp lại chị – nơi mọi vết thương đều được chữa lành trong trái tim Chúa Giêsu.

ĐsLm. Phanxicô Salêsiô Đỗ Duy Đông

Bài viết cùng chuyên mục

Back to top button