Mưa Đầu Mùa

Tích tắc… tích tắc…

Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm. Nhỏ cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Tiếng ộp oạp của mấy con ễnh ương ngoài sân vang lên, hòa với cơn mưa đầu mùa vừa đổ xuống, khiến đêm khuya càng thêm vắng lặng. Trong cái yên tĩnh ấy, lòng Nhỏ lại chùng xuống, nặng như đang ôm cả bầu trời ướt lạnh.

Câu nói của dì Tư hôm nào vẫn vang lên rõ mồn một trong tâm trí: “Nhà chị có phúc thật! Con gái lớn cho học hành đàng hoàng, có bằng cấp mà không phụ giúp cha mẹ, lại đi trốn đời vô tu viện! Thiệt là mù quáng!”

Nhỏ là con cả trong một gia đình bình dị, mẹ là tân tòng, ba làm nghề buôn nhỏ. Nhà không khá giả, nhưng lúc nào cũng đong đầy yêu thương. Ngày Nhỏ tốt nghiệp đại học, với tấm bằng loại giỏi trong tay, ai cũng tin rằng cô gái ấy sẽ sớm có một tương lai sáng sủa. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Nhỏ vẫn nghe một tiếng gọi khác — âm thầm mà tha thiết. Và Nhỏ hiểu: Chúa đang mời gọi mình.

Bao năm trôi qua, Nhỏ nay đã là một nữ tu – sơ Lam Thu – khoác tấm áo dòng đen, có gắn Thánh Giá trên ngực trái. Sáng hôm qua, được phép về thăm nhà, Nhỏ mới biết gia đình đang khốn khó: ba làm ăn thua lỗ, mẹ trở bệnh, đứa em kế định bỏ học. Ba mẹ giấu để Nhỏ yên tâm tu tập, nhưng dì Tư lại sang kể hết đầu đuôi rồi mắng cho một trận nên thân.

Trở lại tu viện, lòng Nhỏ nặng trĩu. Cả đêm, Nhỏ không sao ngủ được. Mưa vẫn rơi ngoài hiên như gõ nhịp vào nỗi buồn của người con đang giằng co giữa hai tiếng gọi: tình thân và ơn gọi.

Nhỏ ngồi dậy, tựa lưng vào tường, nước mắt ứa ra. Không muốn làm chị em thức giấc, Nhỏ cố nén những tiếng nấc nghẹn. Ánh sáng mờ từ ngọn đèn nhỏ hắt lên Thánh Giá treo trên tường.

“Lạy Chúa, con phải làm gì đây? Con muốn về giúp ba mẹ, nhưng con đã thuộc về Chúa. Con sợ mình lạc đường mất rồi!”

Nhỏ chắp tay cầu nguyện, lấy tràng chuỗi ra lần trong lặng lẽ. Tiếng mưa hòa cùng nhịp kinh, như tiếng lòng thổn thức. “Nếu con phải ra đi, xin đừng lấy khỏi con chiếc áo dòng trong tâm hồn, Chúa ơi…!”

Sáng hôm sau, một chị em thân quen nhẹ nhàng hỏi: “Lam Thu à, mấy hôm nay thấy em buồn lắm. Có chuyện gì thì chia sẻ với chị em nhé, đừng giữ một mình rồi đổ bệnh đó.”

Nhỏ gượng cười. Câu nói ấy như chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng. Nhỏ biết mình không cô độc. Nhưng để buông tảng đá đang đè nặng trong tim — chẳng dễ chút nào.

Ngày tĩnh tâm tháng, Nhỏ vào nhà nguyện. Ánh đèn vàng chiếu soi lên Thánh Giá. Nhỏ thinh lặng, khe khẽ thầm thỉ: “Lạy Chúa, có khi nào con thật sự lạc đường không? Liệu con còn xứng đáng với ơn gọi này chăng?”

Giữa không gian vắng lặng, Nhỏ bỗng nghe văng vẳng trong tim: “Con thuộc về Ta. Con thuộc về Ta.

Lời cha giảng phòng sáng nay chợt trở lại: “Các con đã được thánh hiến cho Chúa và thuộc về nhau trong một gia đình thiêng liêng. Không gì có thể tách các con ra khỏi tình yêu Đức Kitô..”

Một dòng nước mát len nhẹ qua tâm hồn. Nhỏ mỉm cười, thì thầm: “Vâng, con còn có chị em mà…

Nhỏ đứng dậy, tìm đến phòng chị giáo. Thấy Nhỏ, chị nhẹ nhàng nắm tay, mỉm cười ấm áp: “Em đến đúng lúc lắm, chị đang cầu nguyện cho em. Chị biết chuyện gia đình em rồi. Đừng sợ. Trong mọi chuyện, Chúa sẽ liệu”.

Cả hai ngồi xuống ghế đá ngoài hành lang. Mưa lại bắt đầu rơi lất phất. Tiếng điện thoại reo, chị giáo đưa máy cho Nhỏ.

Giọng mẹ vang lên trong máy, nghẹn ngào mà vui tươi: “Con ơi, cảm tạ Chúa và cảm ơn Hội dòng nhé! Hôm qua có các dì ghé thăm, giúp ba mẹ chút vốn khởi nghiệp lại. Giờ mọi chuyện tạm ổn rồi, các em con tiếp tục đi học. Con cứ an tâm mà tu dưỡng nha, Lam Thu”.

Nhỏ im lặng. Nước mắt trào ra, nhưng là những giọt nước mắt bình an. Tảng đá nặng trong lòng tan dần, như hạt bụi cuốn trôi trong cơn mưa đầu mùa.

Nhỏ ngước nhìn lên Thánh Giá:

– “Lạy Chúa, con đã không lạc đường. Đường Thánh Giá chính là đường tình yêu”.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi — nhưng lần này, trong lòng Nhỏ là nắng.

SALEM

Back to top button