Mẹ, Tôi & Thánh Giá

Chiều Canve tím hồn cơn tê dại
Dáng ai nhìn như dáng Mẹ tôi thương
Đứng hiên ngang trong đau khổ can trường
Vàng nắng nhạt nhuộm buồn lên mắt Mẹ
Ngẩng nhìn lên ôi bờ môi khô hé
Tiếng thì thào… “Ta khát…” vẳng đâu đây
Người mãi khát và Mẹ mãi đắng cay
Tình nhân loại – giấm chua cùng mật đắng
Con quỳ đây, phút tâm hồn trĩu nặng
Đã lấy gì thoả tiếng ”khát” đang vang
Và lấy chi an ủi Mẹ muôn vàn
Hay có chăng chỉ dâng tình yếu đuối…??
Thì Mẹ ơi dẫu lòng con dần nguội
Thánh Giá chiều xin khảm tận đáy tim
Đời một mai đau khổ có nhận chìm
Con vẫn vững tình vuông tròn Thập tự.
Mộc Miên



