Chuyện Kể Trên Hành Trình Sứ Vụ

Ảnh minh họa được tạo từ AI

Tôi biết Anh qua lời giới thiệu của một chị em trong Hội dòng. Chị nhờ tôi giúp Anh cắt cơn và tìm nơi cai nghiện ma túy. Ngoài địa chỉ mơ hồ ở khu vực La Gi và số điện thoại của mẹ Anh, tôi gần như không biết gì thêm. Nhưng như một phản xạ quen thuộc của đời sứ vụ, tôi lên đường.

La Gi hôm ấy đón tôi bằng mùi gió biển mằn mặn len vào từng mái nhà. Buổi chiều đó vẫn còn in đậm trong trí nhớ tôi. Mẹ Anh mở cửa, và điều đầu tiên tôi thấy là đôi mắt đỏ hoe của một người mẹ đã trải quá nhiều đêm không ngủ. Nhìn tôi, bà như tìm được nơi để trút nỗi lòng: “Ngày trước nó ngoan lắm Sơ à… Học giỏi, là niềm tự hào của tôi. Không hiểu sao lại ra nông nỗi này.

Tôi không cần hỏi cũng biết bà đang nói đến điều gì. Chất trắng đã len vào đời Anh như một bóng tối nuốt dần tuổi trẻ. Bạn bè rủ rê, thử một lần rồi nhiều lần. Nó bào mòn sức lực, bào mòn niềm tin, bào mòn cả tương lai phía trước.

Khi tôi gặp, Anh tránh ánh mắt của tôi. Giọng Anh nhỏ, nghẹn: “Con làm mẹ khóc nhiều lắm Sơ ạ… Hai đứa em nhìn con mà buồn. Con muốn bỏ… con muốn làm lại”.

Tôi nhìn Anh và nhận ra điều mà bao năm sứ vụ tôi vẫn tin: khi một người còn muốn trở về, nghĩa là Chúa đang chạm vào lòng họ.

Anh quyết xin đi cai nghiện — và hành trình bắt đầu từ đó. Chúng tôi đều hiểu đây là con đường dài, nhiều thử thách. Ba lần cắt cơn, là ba lần Anh chạm đến giới hạn chịu đựng của con người. Trong từng cơn đau, mồ hôi chảy thành dòng, hơi thở đứt quãng, Anh tự nhắc mình: “Nếu con còn dính vào thứ này… con không chết vì nó, thì con cũng chết vì vào tù.”

Ý chí của Anh, nước mắt của mẹ và hy vọng của cả gia đình đã nâng Anh đứng dậy mỗi khi Anh muốn buông xuôi. Phần của tôi chỉ là cầu nguyện — xin Chúa gìn giữ Anh khỏi những cám dỗ, khỏi yếu lòng và khỏi ngã quỵ giữa hành trình tưởng như không có lối ra.

Vài tháng nói không với chất trắng, Anh dần tìm lại chính mình. Không phải trong một ngày, nhưng qua từng bước nhỏ, từng chặng đường đẫm mồ hôi và nước mắt. Có nhiều lúc Anh muốn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng, Anh đã thắng được chính mình.

Ngày Anh tỉnh táo hoàn toàn, Anh nhìn tôi và nói: “Con sống lại rồi Sơ.”

Giọng Anh không lớn, nhưng là câu nói mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Anh tìm được việc làm, tự lo được cho bản thân. Anh trở về với mẹ bằng một nụ cười nhẹ nhưng thật. Ánh mắt của mẹ Anh hôm ấy — và tin nhắn bà gửi cho tôi sau đó — khiến tôi hiểu rằng: đó không chỉ là niềm vui khi con trở về, mà là lời tạ ơn vì ơn Chúa đã giữ lại đứa con tưởng như đã mất.

Giờ đây, mỗi lần nhớ lại, tôi thầm tạ ơn Chúa. Ở đây không có một phép lạ vang dội nào. Chỉ có một người trẻ dám đứng dậy từ vực sâu, một người mẹ không bao giờ buông bỏ niềm tin, và một chút hồng ân đủ để nâng cả hai mẹ con đi tiếp.

Tôi chỉ mong Anh giữ mãi ánh sáng mà mình đã tìm lại:

Sống tử tế.

Sống trọn cho mẹ, cho hai em, cho chính mình.

Sống đúng với phẩm giá người con Chúa.

Và mãi là niềm tự hào của mẹ, là điểm tựa của hai em — như ngày đầu bà kể với tôi trong căn nhà nhỏ hôm nào.

Vân Anh

Back to top button