Ân Phúc Từ Những Hạt Kinh Mân Côi
Ở một vùng quê yên bình miền Nam, giữa cánh đồng lúa xanh mướt, có căn nhà nhỏ lúc nào cũng vang tiếng kinh Mân Côi mỗi tối. Người ta quen với hình ảnh bà Bảy – dáng người gầy, khuôn mặt rám nắng – ngồi bên bàn thờ Đức Mẹ, tay cầm tràng chuỗi cũ, miệng khẽ đọc: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc…”

Hình được tạo bởi AI
Cuộc đời bà Bảy không êm đềm. Chồng bà, ông Ba, vốn hiền lành nhưng đam mê rượu chè, cờ bạc. Mỗi khi thua bài, ông lại về nhà cằn nhằn, thậm chí đập phá đồ đạc. Bao lần bà khuyên can, nước mắt rơi ướt gối. Nhưng ông vẫn không thay đổi.
Bà đọc chuỗi mỗi tối, dẫu mệt đến đâu cũng không bỏ. Có đêm ông Ba say khướt, về thấy bà đang lần chuỗi liền la lớn: “Bà đọc cái gì mà đọc hoài vậy? Đọc kinh có ra tiền không? Có rượu cho tôi uống không?” Bà buồn lắm, nhưng không biết làm sao, chỉ biết tìm nơi khác mà khóc với Đức Mẹ mà thôi.
***
Hai người con của bà cũng lớn dần trong cảnh thiếu thốn tình cảm. Thằng Hai – con trai đầu – tính khí nóng nảy, ham chơi, chẳng mấy khi ở nhà. Sau này, nó làm kỹ sư cầu đường, nay đây mai đó, quanh năm ngoài công trình. Còn con gái út, con Thảo, học giỏi, năng nổ, chỉ nghĩ đến công danh sự nghiệp. Cô ít khi dự lễ, xem việc cầu nguyện là chuyện của người già.
Bà Bảy buồn lắm, nỗi buồn chỉ biết gửi vào chuỗi Mân Côi.
Mỗi lần thấy con về bà đều nhắc con đi lễ, đọc kinh.
Trước khi con trai đi làm bà lại nhắc anh: “Nhớ đọc kinh nghe con, một kinh Kính Mừng thôi cũng được, Mẹ Maria giữ gìn cho. Ngoài công trình nguy hiểm lắm đó!”
Thằng Hai càu nhàu: “Con biết rồi mẹ, nói riết con thuộc luôn rồi.”
Tiễn con lên đường mà lòng bà buồn man mác. Không biết con có đọc không? Chỉ biết lấy niềm tin mà bù lại.
Và thật lạ, giữa những chuyến đi dài đầy hiểm nguy, có lần xe tải chở vật liệu bị lật ngay trước công trình, tất cả bị thương, riêng nó chỉ trầy xước nhẹ. Một lần khác, trong lúc khảo sát cầu giữa dòng nước xiết, dây an toàn bị tuột, nó ngã xuống sông, nhưng lại vướng vào một nhánh cây trôi qua, được cứu kịp. Tối đó, khi ngồi trong lán công trình, nó lẩm bẩm: “Chắc Mẹ cứu thiệt rồi…”. Từ đó, nó không dám quên lời mẹ dặn. Dù ở đâu, nó cũng đọc một kinh Kính Mừng trước khi ngủ.
***
Còn Thảo – cô con gái út – thì dấn thân vào đời với hoài bão lớn. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô xin được việc trong công ty nước ngoài, lương cao, sống sung túc giữa thành phố hoa lệ. Mỗi khi gọi về, mẹ vẫn hỏi: “Con có đọc kinh không đó Thảo?”
Cô chỉ cười: “Mẹ ơi, con bận lắm, không có thời gian đọc kinh đâu ạ!”
“Ráng nha con, dù bận cách mấy cũng đọc một chuỗi. Mẹ tin Mẹ Maria sẽ dắt con đi cho đúng đường đời”. Bà Bảy vẫn tranh thủ nhắc với theo.
***
Thảo chỉ nghĩ đó là lời dặn thương con của mẹ, chứ không để tâm. Thế nhưng, càng thành đạt, cô lại càng thấy trống rỗng. Công việc, tiền bạc, những cuộc vui – tất cả như một vòng quay vô nghĩa.
Một lần, cô về thăm nhà, thấy mẹ ngồi đọc kinh bên ngọn đèn dầu, đôi tay gầy run run lần từng hạt chuỗi sờn bóng. Thảo chợt lặng người.
– “Mẹ, sao tối nào mẹ cũng đọc vậy? Mẹ không mệt hả? Làm cả ngày rồi, ngủ sớm đi mẹ.”
– “Mệt chứ con. Nhưng mệt mà lòng bình an thì đáng lắm. Mẹ cầu cho ba con, cho con, cho thằng Hai đó. Nhờ chuỗi này mà nhà mình chưa tan nát.”
Tối đó, lần đầu tiên Thảo ngồi cạnh mẹ đọc kinh. Lời kinh Kính Mừng vang lên chậm rãi, dịu dàng, hòa vào tiếng côn trùng ngoài hiên. Trong lòng cô, một luồng ấm áp lan tỏa. Cô nhận ra, mình đã chạy quá xa mà quên mất bình an của đời mình.
Vài tháng sau, Thảo xin nghỉ việc, tham gia một khóa tĩnh tâm dài ngày. Cô bắt đầu nhận ra tiếng gọi nhẹ nhàng trong tim – một tiếng mời gọi dấn thân cho Chúa. Cô bối rối, rồi cầu nguyện thật nhiều. Mỗi lần lần chuỗi, cô lại nhớ đến dáng mẹ trong căn nhà quê nhỏ, tay lần hạt, miệng khẽ cầu xin.
Ngày Thảo báo tin mình muốn đi tu, bà Bảy sững sờ. Nước mắt bà rơi, không phải vì ngạc nhiên mà vì lòng biết ơn.
***
Ngày Thảo khấn dòng, ông Ba – sau bao năm sa ngã – cũng bỏ rượu, bỏ cờ bạc. Ông đứng bên vợ, lặng nhìn con gái trong bộ áo dòng, mắt rưng rưng. Ông nói nhỏ: “Mẹ Maria thương nhà mình thiệt bà ơi!”
Tối đó, trở về quê, bà lại quỳ trước bàn thờ, tay lần chuỗi: “Lạy Mẹ Maria, con cảm tạ Mẹ. Nhờ Mẹ mà chồng con được hoán cải, con trai con được bình an, con gái con dâng đời mình cho Chúa. Cám ơn Mẹ, con cám ơn Mẹ thật nhiều!”
***
Ánh đèn dầu lay động, soi lên gương mặt người mẹ đã trải qua bao năm tháng lo toan nhưng vẫn sáng rực niềm tin. Bà siết chặt tràng chuỗi trong tay – tràng chuỗi đã cũ, nhưng chứa đựng biết bao ơn lành.
Bên ngoài, tiếng chuông nhà thờ ngân vang trong đêm tĩnh. Bà khẽ mỉm cười, lòng thầm thì: “Chỉ cần siêng năng lần chuỗi, Mẹ sẽ làm phần còn lại”.
Suy niệm nhỏ
Chuỗi Mân Côi là sợi dây nối kết những con tim trong gia đình. Mỗi lời kinh, mỗi hạt chuỗi là một lời phó thác, là nhịp yêu thương âm thầm. Khi ta trung thành cầu nguyện, dù trong gian nan, Mẹ Maria vẫn âm thầm làm phép lạ – dẫn đưa những người ta yêu thương trở về trong vòng tay Thiên Chúa.
ROSA NHẬT KHÁNH
